Dân bản gọi… em là cô giáo
Vì trẻ thơ …dạy bảo nên người
Ghềnh đèo hiểm trở ngược xuôi
Cứ theo năm tháng lòng vui ngại gì
Nơi heo hút mưa ghì thác đổ
Núi rừng thiêng gian khổ không sờn
Có gì cao đẹp vui hơn
Vững lòng bám trụ không hờn chẳng than
Suối mưa lũ tuôn làn bít ngõ
Con đường khô đất đỏ bụi dày
Nhưng lòng yêu trẻ mê say
Mây vương tóc rối hây hây nắng chiều
Thương biết mấy bao nhiêu thơ trẻ
Cùng bên em lối rẽ đến trường
Dân làng nể trọng mến thương
Nhọc nhằn gian khổ gió sương mặc lòng