Như chúng ta đã biết một năm có bốn mùa, đó là quy luật tự nhiên mà chắc chắn sẽ không ai có thể thay đổi được, mỗi mùa đều có đặc điểm riêng biệt không giống nhau như. Mùa xuân mát mẻ muôn hoa khoe sắc thắm. Mùa hè là mùa của những bông hoa, phượng vĩ, bằng lăng mùa học sinh tạm biệt mái trường. Mùa thu dưới ánh trăng huyền ảo của các bạn thiếu nhi có thể rước đèn họp bạn mùa khai trường. Nhưng có lẽ mùa đông là mùa đặc biệt nhất, bởi cái lạnh buốt, sương mù dày đặc bầu trời âm u.
Đến gần trưa, bầu trời cao và nhẹ hơn những mảng mây và sương mù tan dần núi rừng làng bản hiện rõ trong thung lũng xanh, mọi hoạt động trở lên sôi động hơn.
Liệu cây có buồn không nhỉ? Không đâu vì nó biết đó là sự cởi bỏ cho một chiếc áo khoác còn đẹp hơn thế nhiều vào mùa xuân; Chiếc áo xanh rờn của sự sống. Và trong những cành lá kia, những chồi non đang ẩn mình đang lớn dần trong sự bao bọc của thân cây và gió lạnh thì mới có chú chim đáng yêu chứ nhỉ? Mùa xuân là mùa của muôn hoa đua nở nhưng vẫn có loại hoa mạnh mẽ nở vào những giữa tháng mười hai lạnh lẽo trên miền núi cao, đông mới là mùa của những hội hoa, Những rừng hoa những màu vàng óng của những bông hoa dã quỳ, và một vài sắc đỏ sự sống tươi vui vương trên những cành hoa trạng nguyên đỏ thắm, lạnh lẽo tẻ nhạt ư? Những bông hoa ấy không đợi đến mùa xuân để tỏa sáng, chúng đẹp nhất là vào những ngày đông thế này, một chút u ám để sắc hoa thêm sức sống, một chút lạnh lẽo để người ta biết chúng đã dũng cảm như thế nào vẻ đẹp của những bông hoa mới càng thêm đáng quý và đáng trân trọng( ảnh 3 hoa dã quỳ.
Đến với vùng cao tây bắc, phong cảnh hữi tình, mê hoặc lòng người, với những danh lam thắng cảnh, lòng hiếu khách của bà con các dân tộc làm ta mê say.Thêm yêu đất nước, Điện Biên là niềm tự hào của sự đoàn kết các dân tộc, xây dựng cuộc sống ấm no hạnh phúc, văn minh tươi đẹp.Cái giá lạnh của núi rừng vùng cao cho ta thêm thi vị về cuộc sống nét riêng, lạ, đặc trưng của miền sơn cước “ Khi đi để nhớ, khi về để thương”.